Showing posts with label sưu tầm. Show all posts

7 BÀI HỌC TÀI CHÍNH BỐ MẸ TRẺ NÊN DẠY CHO CON TỪ CẤP TIỂU HỌC



“Quan điểm, suy nghĩ và các thói quen liên quan đến tài chính đều được hình thành từ khi chúng ta còn nhỏ, thế nên, trẻ em càng được dạy về các vấn đề này sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.”
Kimberly Foss, nhà hoạch định tài chính và nhà sáng lập Empyrion Wealth Management nói.

60 CÂU NÓI THÚ VỊ ĐỂ ĐỜI CỦA TIẾN SĨ LÊ THẨM DƯƠNG.



1. Mọi chuyện đều là chuyện nhỏ chỉ có lấy vợ nhỏ là chuyện lớn.
2. Rất là cái gì. Đếch là cái gì.
3. Rất nhiều người: Mặc đồ thế kỉ 21 nhưng tư duy thế kỉ 13.
4. Đời chỉ hoành tráng khi đóng nắp quan tài, chú không hoành tráng như chú nghĩ đâu.
5. Chém gió không có gì là xấu, quan trọng là có biết mẹ gì đâu mà chém.
6. Chữ tôi to hơn bộ não là đời điếc, hãy trả bộ não về vị trí của nó.
7. Khác biệt đừng để dị biệt.
8. Khó mới cần học, dễ thì cần gì hỏi.
9. Gái đẹp thì có chỉ số yêu tinh cao hơn gái xấu.
10. Chim gặp bác Chào Mào chào bác. - Mày im. Bác chào chim.
11. Tại sao gái xấu lại thường giỏi. Vì: - Không thằng nào theo đuổi. – Buồn tập trung chuyên môn.
12. Đời có hai loại: Biết tại sao mà đếch biết làm. (Loại này cực nhiều, chỉ được hoành tráng trên trang giấy).
Biết làm mà đếch biết tại sao.
13. Túi tiền gần con tim, xa bộ não. Lấy được tim là móc được túi.
14. Bán cái người ta cần. Đáp ứng đúng cầu của cậu.
15. Nó mắng tôi như má, tôi nghe như con vì nó đã lấy được cảm xúc của tôi.( Nghệ thuật thu phục lòng người.)
16. Ai cũng có chỗ để khen.
17. Cuộc sống khó hơn bạn nghĩ nhưng nó không khó nếu như bạn tư duy.
18. Là người trẻ bạn phải:
- Đánh giá mình cao hơn những mình có.
- Xác định mình là ai.
Khi ai đó đánh giá bạn, hay khuyên bạn. Bạn nên cám ơn chân thành.
Nhưng phải là:
- Nguồn lực của tao khác của mày.
- Sở trường của tao khác sở trường của mày.
- Và tao là tao.
Bạn nên nhớ rằng:
- Bạn chỉ làm được những việc trong tầm của bạn thôi.
19. Yêu nhau không sai. Lấy nhau không ngờ.
20. Bạn không cần giàu ở điểm xuất phát nhưng phải có tầm nhìn.
21. Người ta lớn hơn mình vì mình quỳ xuống.
22. Khôn đi với ngoan. Đừng khôn mất dạy.
23. Cái khốn khổ nhất của thằng đàn ông là đi ăn cắp tiền của chính mình làm ra.
24. Bạn cảm thấy đạo đức là vì bạn chưa có cơ hội làm sai.
25. Thành công = công nhận + học.
26. Con người hay có kiểu: “Nói chứ thề không làm”
27. Kinh doanh là nhìn đời qua lỗ đồng xu.
28. Sinh viên cái gì cũng biết nhưng chỉ biết ở “đại khái là…” chứ “chi tiết là”…..là hết biết.
29. Tài năng là do để tâm. Để tâm là lên “$”
30. Vợ là đàn bà, chứ không phải cứ đàn bà là vợ được.
31. Dao cùn không sắc thì ấm ở đáy túi.
32. Chỉ có động vật bốn chân mới là chân dài tới nách. Nên đẹp thường kèm với dốt.
33. Nhàm chán + so sánh sẽ giết chết bạn.
34. Tái cấu trúc.
35. Thông minh mới giả ngu. Còn ngu sẵn rồi thì không cần nữa.
36. Thấy người ta giỏi hơn mình, cuối xuống thừa nhận, và cố gắng được như vậy.
37. Cái gì cũng phải học.
38. Phải tập phản xạ nhanh, cái gì cũng liên tưởng được thì mới làm kinh tế được.
39. Cái này mình nói: Bạn hiểu được bao nhiêu điều.???
40. Kiềm chế là sức mạnh - Sức mạnh là kiềm chế.
41. Đạo đức là làm được gì... chứ không phải nói...
42. Quê hương là chùm khế ngọt.
43. Muốn nhanh thì phải từ từ.
44. Kẻ trưởng thành là kẻ biết dùng mình chứ không phải kẻ trên 18 tuổi
45. Nhiều cộng vân vân là biểu hiện của bí
46. Lúc nào cũng phải nghĩ
47. Miếng phô mai có sẵn chỉ có ở trên cái bẫy chuột.
48. Kẻ đối diện bạn không ngu đâu.
49. Không nói chung... nói riêng đi: "Các đồng chí nên nhớ, các đồng chí đói thì các đồng chí phải ăn... Nói thế ai chả nói được, cái quan trọng nhất của cuộc đời là kiếm cơm ở đâu ra mà ăn."
50. Cái gì cũng phải học... học quyết liệt đi.
51. Đàn ông hay đàn bà thì cuối cùng cũng là "đàn" thôi...
52. Một ngày mà không học được cái gì thì đừng đi ngủ.
53. Tất cả rồi cũng sẽ ra đi, chỉ còn dư nợ là ở lại.
54. Cái đích của cuộc đời: Một là sức khỏe, hai là gia đình, ba là sự nghiệp, và bốn là bạn bè. Kẻ thành công là kẻ làm được hàm (fx) này.
55. Sợ vợ có gì là xấu.
56. Nếu đã phấn đấu lên chức,... sao không phấn đấu làm ông chủ?
57. Cảm xúc là kẻ thù số một của thành công.
58. Bằng cấp không mài mà ăn được.
59. Con đường nhanh nhất có khi lại là đường gấp khúc chứ chưa chắc đã là đường thẳng.
60. Năng lực nằm ở cánh tay chứ không phải ở cái bằng Tiến sĩ.
[Sưu tầm]

Các bạn trẻ hãy đọc, dù chỉ 1 lần…

Các bạn trẻ hãy đọc, dù chỉ 1 lần… 
1. Ở công ty anh bạn thân của Tony có 2 thế hệ nhân viên. Một là do người quen gửi vô, toàn đoạt giải nhất giải nhì ngáo ngơ toàn quốc dù tốt nghiệp ĐH cả. Anh đào tạo xong, đủ năng lực ở lại làm việc. Hai là thế hệ mới, tức các bạn trẻ tự search thông tin tuyển dụng anh đăng trên mạng, đến kiểm tra IQ, tiếng Anh, năng lực ngôn ngữ, đạt yêu cầu và vào làm. Anh thấy năng suất lao động của thế hệ 2 cao hơn hẳn. Các bạn này đến rất sớm, về rất muộn. Làm mọi thứ không từ việc gì, cái gì cũng cứ vun vút, nhoay nhoáy, ai cũng thích cũng mê. Và 100% đều đã đi làm thêm trong thời sinh viên, nên giỏi giang bản lĩnh, không phải “nhờ người thân trợ giúp” khi ra đời.
Dù vẫn hoàn thành công việc, nhưng nhóm “gửi gắm” không có tinh thần tự giác, có giám sát mới làm, sếp đi công tác thì nhóm này lập tức đi trễ, về sớm, thậm chí “tranh thủ” lý do hỏng xe, kẹt đường, nhức đầu…để trốn ở nhà, hoặc ngồi ở văn phòng chứ chat chit facebook là chủ yếu, dù công ty có thưởng trên thành tích làm việc. Nhóm này do gia đình bao bọc từ nhỏ, vô làm lương bao nhiêu cũng được, có thưởng thì tốt không thưởng chẳng sao, ai kêu làm mới làm không thì ngồi đó. Kêu ghi “to-do list”, họ sẽ rặn mấy tiếng mới có được vài dòng kiểu “gọi điện thoại cho vài người, email cho vài người rồi hết”. Thói quen cha mẹ làm mọi thứ nên tay chân, não bộ đều không động đậy, laptop cũng không không biết phải lau chùi. Anh nói, đây là lần cuối cùng anh nhận đám này vô, mặc kệ bà con ai nói gì thì nói, mình không có nghĩa vụ làm từ thiện với đám bất tài này nữa. Nhìn tụi nó uể oải lừ đừ ngáp miết chỉ muốn phóng phi tiêu vô mặt. Khi phỏng vấn, thấy đứa nào không biết làm việc nhà từ nhỏ thì trường chuyên lớp chọn, thi ĐH 30 điểm đi nữa cũng tuyệt đối không nhận. Vì cha mẹ giành làm hết việc nhà thì sẽ tiếp tục ban bố tình thương, tháng nào cũng gửi tiền chu cấp, làm mất động lực sống hay đam mê của tụi nó. Đi làm cho có gọi là, có chỗ “sáng vác ô đi tối vác về”, công ty không phát triển được với nhân viên kiểu vầy. Nhà cửa xe cộ cha mẹ để lại hoặc mua cho, ngành học cha mẹ chọn, cuộc đời cứ như tầm gửi tầm leo, toàn người khác quyết định hộ. Mà có những ông cha bà mẹ ông anh kỳ cục, cứ can thiệp vào cuộc đời con em mình như thời chiếm hữu nô lệ. “Mày cứ ngồi vào bàn học cho tao, tới giờ ăn tao kêu xuống. Mày học toán lý hóa thi Bách Khoa cho tao. Thi Y dược cho tao. Thi Kinh Tế cho tao. Mày chỉ đi học cho tao, tao nuôi, không cần đi làm thêm”. Cứ toàn “cho tao”, sự ích kỷ dưới tên gọi “tình thương” đã làm mất khả năng ra quyết định/tồn tại của một cá thể sống khác, biến những đứa trẻ bình thường thành tàn tật cả tay chân lẫn trí óc vì cái gì cũng giành làm, giành nghĩ hộ.
Công ty anh tổ chức học tiếng Anh, training, chơi thể dục, thể thao…nhưng chỉ có nhóm thế hệ mới tham gia, nhóm cũ thì “ép tôi học tiếng Anh đi, tôi sẽ học cho. Ép tôi đi tập thể thao đi, tôi sẽ tập cho. Không thì thôi, đừng hòng đây có mặt nhé”. Họ nói, ngày xưa đi học vì bị ép, “tại ổng, tại bả” bắt học. Đến trường vì bị điểm danh, bị thầy cô bắt học chứ không phải vì ham kiến thức. Mục đích là có cái bằng. Đọc sách chỉ vì có đề thi trong đó, chứ sách không liên quan đến thi cử thì đọc chi? Nên đi làm, sếp ép thì làm không thì thôi. Tính tự giác hoàn toàn không có. Làm sếp ở công ty có thể loại nhân viên này mệt lắm, hao hơi tổn tiếng, la hét rầm trời tụi nó mới làm.
Lên chức, nâng lương họ cũng ham nhưng không được cũng chả sao. Cho nghỉ việc thì cũng chả buồn phiền, lại quay về với cha mẹ, “qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô”. Ông cha bà mẹ lại điện thoại khắp các người quen, dáo dác chạy đi xin xỏ người khác, lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xin bố thí cho con tôi 1 công việc, tôi già như thế này vẫn phải đi xin việc cho con cho cháu, có khổ thân già tôi không? Nói xong thì òa khóc. Thì trách ai bây giờ?
Mai An Tiêm từng nói 1 câu vô cùng hay là “của biếu là của lo, của cho là của nợ”. Cái gì người khác cho mình sẽ mãi mãi là “của nợ”. Nên TỰ MÌNH làm hết mọi việc, 18 tuổi trở lên mình phải quyết định cuộc đời mình. Gương Mai An Tiêm còn đó. Bị đày ra hoang đảo vẫn sống tốt, sống giàu có huống hồ mình vẫn ở trong thành phố, trong đất liền.
2. Giải pháp căn cơ để giải quyết thất nghiệp của một xã hội
Tony đi dạy cho một lớp CEO khởi nghiệp, điểm chung là đều dưới 30 tuổi và có tính TỰ LẬP từ nhỏ. Như vậy, GỐC của giải quyết vấn đề thất nghiệp/khởi nghiệp chính là tạo sự TỰ LẬP cho các bạn trẻ.
Tony cũng để ý, 100% các bạn tự biết giặt giũ nấu ăn, tự biết lau nhà lau cửa, tự biết sửa xe đạp xe máy và đồ điện trong nhà, thêu thùa may vá, biết làm thêm trong thời gian đi học…dù học chuyên ngành hẹp cách mấy, vẫn tự xin được việc, hoặc tự mở cái gì đó khởi nghiệp. Học dù ở cao đẳng sư phạm miền núi nào đó, dạy giỏi thì các trường dân lập ở Tp HCM vẫn nhận vô làm. Tony có cô bạn tốt nghiệp ngành quản lý thư viện ĐH văn hóa, cô nói lớp cô phần lớn thất nghiệp, trừ những người đi làm thêm trong thời sinh viên. Họ làm quản lý nhà sách, công ty xuất bản, hoặc mở riêng cái gì đó mà không cần đúng chuyên ngành. Có bạn học chuyên ngành còn hẹp hơn, ví dụ bảo tàng học, nhưng trong thời gian đi học rèn giũa Anh Văn, làm các đề tài nghiên cứu khoa học, tham gia các câu lạc bộ đoàn thể này nọ, tham dự các cuộc thi…thì họ vẫn có thể được giữ lại trường, hoặc xin học bổng đi nghiên cứu tiếp, hoặc sẽ có chỗ nhận vô làm, dù ngành khác. Bạn nào cầm bằng giỏi mà không có việc thì chỉ có cái bằng là giỏi, còn người là DỞ, kém cỏi, học vì điểm số chứ không thực lực. Thực lực là phải kiếm được việc, được tiền, dù học piano hay đàn tranh, học vẽ hay học múa, học bất cứ ngành gì….
1. Với các bạn trẻ đã tốt nghiệp mà đang thất nghiệp: Mình phải gạt phăng mọi sự chu cấp của gia đình. Bất tài mới lấy tiền của cha mẹ, mới nhờ cha mẹ bà con quen biết xin việc cho mình. Mình từ chối hết, tự mình kiếm ăn. Lao động chân tay cũng được, có sao, miễn là có tiền. Trí óc mình có, từ từ sẽ đi lên.
2. Học sinh vừa tốt nghiệp trung học: Nếu mình thích học ngành gì, mình kiên quyết bảo vệ và chọn. Nhóm tự lập từ nhỏ đều biết mình thích cái gì, làm tốt cái gì. Còn không biết thích cái gì thì ĐÓ LÀ NHÓM NGÁO NGƠ, học chục cái bằng cũng thất nghiệp. Mình PHẢI vay mượn để học tập từ cha mẹ người khác …chứ không nhận “viện trợ không hoàn lại” nữa. Muốn người khác có lòng tin để đầu tư cho mình, thì mình phải tự tin mình trước. Người tự lập thì sẽ tự tin, tự chủ, tự trọng.
PHAI-DOC

Phải xây dựng ý thức tự trọng đầu tiên của mình, bằng cách “say NO” với tiền của người khác. Tuyệt đối KHÔNG là KHÔNG. Tiền cha tiền mẹ là từ sự lao động của họ, không phải của mình. Chưa có tỷ phú nào đi lên từ việc trúng số. Chúng ta chưa ai ở nhà do ông tổ ông tiên để lại. Lịch sử hàng ngàn năm tây tàu gì cũng vậy, những dinh thự vĩ đại ngày xưa bây giờ đều là viện bảo tàng, dù “đại gia” thời đó đều hồi môn để dành cho con cháu, từ lâu đài Windsor bên Anh, dinh Hòa Thân ở Trung Quốc đến cung điện mùa hè ở Nga… Cứ đời này đời khác, tự dưng con cháu không giữ được nữa. Mình cứ mua cho nó 1 miếng đất, 1 cái nhà, một đống vàng…thì nó sẽ bán vàng để ăn, hết rồi cắt đất bán lần lần, rồi tới bán nhà, rồi rơi vào nghèo khổ rách rưới. Nhưng thế hệ sau đó nữa, thì lại bật dậy được vì ĐƯỢC sống trong nghèo khó.
Cho nên nghèo khó là một cơ hội tuyệt vời. Giàu có là một thách thức để một đứa trẻ thành công. Phải tận dụng cơ hội khó khăn của mình, và vượt sướng, buông bỏ hết những thảm nhung để lăn lê trong cát bụi, để mình có tương lai. Nếu mình lỡ sinh ra trong nhà giàu rồi, gạt hết, tự mình xoay sở, tự mình sinh sống. Ở Tp HCM thì xin cha mẹ đi học ở tỉnh khác, thành phố khác, trừ trường chỉ có ở Tp mới có thì đành chịu, chứ học nông nghiệp hãy về Cần Thơ, học Vật Lý Sinh Học hay Toán thì lên Đà Lạt, học thủy sản ra Nha Trang, học hàng hải ra Hải Phòng, học âm nhạc ra Huế…Thoát ly ra khỏi vỏ bọc của gia đình, để được tự sống. Phải có những buổi sáng thức dậy suy nghĩ hôm nay phải làm sao để có cơm ăn khi cái ví không còn 1 xu, tối nay phải ngủ ở đâu khi tiền nhà chưa đóng, phải xin đi làm thêm ở đâu để có cái đi chơi, để dành…Chính suy nghĩ như vậy sẽ giúp vỏ não mình hằn lên những nếp gấp của sự trưởng thành, của sự tự tin. Chưa có ai nằm ra đường chết đói cả, bạn nên nhớ điều đó. Khi cùng đường, người ta tự nghĩ phải đi ăn cơm từ thiện, vô chùa ăn, ghé bạn mượn tiền, hay xyz…nào đó để tồn tại.
3. Cha mẹ của mọi đứa trẻ phải thương chúng nó bằng phương pháp giáo dục khác. Đến tuổi biết ăn là tự xúc cơm, tự giặt giũ lau nhà, tự học, tự chơi. Ép chúng nó buổi sáng phải thức dậy sớm, lau nhà lau cửa sạch sẽ, dọn dẹp mùng mền chiếu gối, nấu nước nấu mì cho chính nó ăn, không nhịn đói kệ mày. Cuối tuần bắt nó phải quét váng nhện, lau chùi tivi tủ lạnh, chăm sóc cây cảnh thú nuôi, quét sơn, sửa nhà, tham gia các hoạt động ngoài xã hội, tuyệt đối không cho nó ôm laptop hay ipad iphone khi chưa làm xong việc nhà. Nếu trường có tổ chức đi xe buýt đưa đón thì cho chúng nó tự đi với bạn bè, không nên đưa đón, kẹt đường kẹt sá trước cổng trường. Không xin xỏ việc làm cho chúng nó. Không ép chúng nó học ngành mình yêu thích, mình thích thì mình học đi.
4. Cha mẹ LỠ GIÀU CÓ thì hãy cho con cháu mình một môi trường giáo dục tiên tiến đến năm 18 tuổi và hết. Học vì đam mê chứ không phải vì bằng cấp, học nghề cũng được chứ không nhất thiết học chữ. Không ép chúng nó học thêm nếu chúng không thích học, chỉ có những đứa ham mê chữ nghĩa mới cho chúng nó vay tiền học đại học, bắt ra trường trả lại. Tiền tích cóp một đời, hai vợ chồng già xài cho sướng cuộc đời đi. Đi du lịch chỗ này chỗ kia, hoặc đem đi từ thiện để tạo phúc/may mắn cho con cho cháu. Tương lai của tụi nó hãy để tụi nó quyết định, đừng có đu theo hỏi miết. Nó mà về úp mặt vào ô tô, dựa dẫm là mình quánh, mình đuổi đi.
Cứ “cho” riết thì một cục cưng biến thành một cục nợ cho gia đình, một cục…tác của xã hội.
“Qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô. Ơi con ô tô, con ô tô…”

10 Bài Học Vô Giá Từ Đặc Nhiệm "Hải Cẩu"

Ông McRaven, cựu tư lệnh Bộ chỉ huy các lực lượng đặc biệt Mỹ (USSOC), người tổ chức cuộc đột kích tiêu diệt trùm khủng bố Osama bin Laden, đã nêu lên nhiều bài học cuộc sống giá trị, ý nghĩa, thông qua chính trải nghiệm của bản thân.
Bài phát biểu của ông được đăng tải lần đầu trên tờ Military Times, trước khi được tờ Business Insider đăng tải lại. Dưới đây là nội dung bài phát biểu đặc biệt này:
"Tôi đã là một người lính SEAL của Hải quân trong 36 năm. Nhưng cuộc đời binh nghiệp chỉ bắt đầu khi tôi tốt nghiệp trường UT và tham gia khóa huấn luyện cơ bản của SEAL ở Coronado, California.
Đó là 6 tháng chạy khổ nhọc trên cát mềm, bơi giữa đêm trong làn nước lạnh giá ngoài khơi San Diego, các bài vượt chướng ngại, các bài tập thể lực không ngừng nghỉ, nhiều ngày không ngủ, luôn ở trong tình trạng ướt, lạnh và khổ sở.
Đó là 6 tháng thường xuyên bị lăng mạ bởi các thầy huấn luyện chuyên nghiệp, những người luôn tìm các điểm yếu trong tâm hồn và thể xác của học viên rồi loại bỏ chúng, trước khi họ trở thành một người lính SEAL.
Nhưng hoạt động huấn luyện còn là để tìm hiểu xem các học viên có thể hoạt động bình thường trong một môi trường thường xuyên phải chịu áp lực, sự hỗn loạn, thất bại và cả khó khăn hay không.
William-H-McRaven
Đô đốc William H. McRaven
Với tôi, huấn luyện SEAL cơ bản giống như các thách thức của cả cuộc đời, được nhét vào trong vỏn vẹn 6 tháng trời.
Vì thế, dưới đây là 10 bài học thu được từ hoạt động huấn luyện SEAL mà tôi hy vọng sẽ có giá trị với bạn, khi bạn tiến lên trong cuộc sống.

Bài học #1:

Mỗi buổi sáng trong hoạt động huấn luyện SEAL cơ bản, các thầy của tôi, những người đều là cựu binh thời chiến tranh Việt Nam, sẽ xuất hiện trong phòng của tôi ở doanh trại và điều đầu tiên họ làm là kiểm tra giường ngủ.
Nếu bạn dọn giường chuẩn xác thì các góc phải vuông vắn, ga giường phải phẳng phiu, gối được đặt ở vị trí trung tâm, giữa tấm ván đầu giường và chăn phải được gấp gọn gàng, đặt ở chân giường.
Đó là một nhiệm vụ đơn giản, bình thường. Nhưng mỗi buổi sáng, chúng tôi đều được yêu cầu phải dọn giường sao cho đạt tiêu chuẩn hoàn hảo. Lúc ấy chuyện có vẻ kỳ cục, đặc biệt khi tất cả chúng tôi đều đang nóng lòng muốn trở thành các chiến binh thực thụ, những người lính SEAL dạn dày lửa đạn chiến trường. Phải mãi về sau, tôi mới nhận thấy sự thông thái trong hoạt động có vẻ đơn giản này.
Nếu dọn giường vào mỗi buổi sáng, bạn đã hoàn thành công việc đầu tiên trong ngày. Nó sẽ cho bạn chút cảm giác kiêu hãnh và khuyến khích bạn làm thêm việc này hoặc việc khác. Tới cuối ngày, công việc hoàn thành đầu tiên đó sẽ biến thành rất nhiều công việc khác, cũng được thực hiện xong.
Dọn giường còn củng cố sự thực rằng ngay cả những điều nhỏ bé trong cuộc sống cũng có ý nghĩa.
Nếu bạn không thể làm đúng ngay từ những điều nhỏ nhất, bạn sẽ không bao giờ có thể làm đúng những điều lớn hơn.
Và nếu chẳng may bạn có một ngày tồi tệ, bạn sẽ về nhà với một chiếc giường được dọn dẹp ngay ngắn - do bản thân thực hiện. Và chính chiếc giường được dọn dẹp tới hoàn hảo đó sẽ động viên bạn rằng ngày mai có thể sẽ khá hơn.
Vì thế, nếu bạn muốn thay đổi thế giới, hãy bắt đầu bằng việc dọn giường!

Bài học #2:

Trong hoạt động huấn luyện SEAL, các học viên được chia thành từng nhóm nhỏ 7 người để tham gia chèo thuyền. Cứ 3 người lại ngồi vào một bên của chiếc thuyền cao su nhỏ và một người còn lại sẽ cầm lái. 
Mỗi ngày, đội chèo thuyền của bạn lại xuất hiện trước bãi biển và được hướng dẫn cách chèo qua vùng sóng vỗ và đi vài cây số dọc theo bãi biển. Mùa Đông, những con sóng ở San Diego có thể cao từ 3 tới 4 mét và rất khó để chèo qua chúng, trừ phi tất cả mọi người cùng tham gia.
Mỗi cú khua chèo phải được thực hiện đồng bộ với nhau. Tất cả đều phải dồn sức lực như nhau, nếu không con thuyền sẽ xoay ngang trong con sóng và bị ném trở lại bãi biển.
Và như vậy, để tới được đích, tất cả mọi người đều phải chèo thuyền.
Bạn không thể một mình thay đổi thế giới - bạn sẽ cần ai đó giúp đỡ. Để đi từ điểm xuất phát tới đích, bạn sẽ thực sự cần bạn bè, đồng nghiệp, thiện chí của người lạ và một người lái thuyền mạnh mẽ để hướng dẫn tất cả.
Nếu muốn thay đổi thế giới, hãy tìm ai đó giúp bạn chèo thuyền.

Bài học #3:

Chỉ sau vài tuần huấn luyện, lớp SEAL của tôi đã từ 150 người giảm xuống còn 42. Nay chỉ còn lại 6 toán với 7 người trên mỗi xuồng. 
Tôi từng ở trong một con thuyền với những anh chàng cao to, nhưng đội chèo thuyền giỏi nhất chúng tôi có được lại hợp thành từ những anh chàng nhỏ con - đội chèo thuyền của các chú lùn, như những người khác đã gọi họ - với không ai trong đó cao hơn 1m65.
Đội chú lùn có một người gốc thổ dân, một người gốc Phi, một người gốc Ba Lan, một người gốc Hy Lạp, một người gốc Italy và hai anh chàng nữa tới từ vùng Trung Tây. Nhưng họ đã chèo vượt tất cả các đội thuyền khác.
Những anh chàng to con trong các đội thuyền khác thường trêu chọc đội chú lùn, dựa trên những đôi dép nhỏ họ đi trước mỗi buổi luyện tập. Tuy nhiên những chú lùn đó, tới từ mọi ngóc ngách trên thế giới, rốt cục lại chiến thắng - họ chèo thuyền nhanh hơn bất kỳ ai khác và tới đích trước toàn bộ các nhóm còn lại.
Hoạt động huấn luyện SEAL là một thước đo hoàn hảo. Không thứ gì có thể giúp ích cho bạn, ngoại trừ ý chí thành công. Không phải là màu da, nguồn gốc chủng tộc, trình độ giáo dục hay đẳng cấp xã hội của bạn.
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới, hãy đánh giá ai đó theo trái tim của họ, chứ không phải kích cỡ đôi dép họ đi dưới chân.

Bài học #4:

Mỗi tuần vài lần, các thầy huấn luyện sẽ bắt cả lớp xếp hàng và kiểm tra quân phục. Đó là cuộc kiểm tra vô cùng kỹ càng.
Chiếc mũ và quần áo của bạn phải được gấp nếp rõ ràng, không tì vết. Thắt lưng của bạn phải sáng bóng, không có vết bẩn nào.
Nhưng dù bạn dồn bao nhiêu công sức chuẩn bị, dường như các nỗ lực ấy vẫn là không đủ. Các thầy sẽ luôn tìm ra vấn đề nào đó.
Và nếu không đạt trong bài kiểm tra quân phục, học viên sẽ phải chạy nguyên quần áo vào vùng sóng và rồi khi đã ướt như chuột lột từ đầu tới chân, anh ta sẽ phải lăn vòng trên bãi biển, cho tới khi thân thể đầy cát bám.
Hình phạt đó được gọi là "bánh quy bọc đường". Bạn sẽ phải mặc bộ quân phục đó suốt cả ngày, trong điều kiện lạnh run, ướt nhèm và đầy cát bám.
Có rất nhiều học viên không chấp nhận được thực tế rằng nỗ lực của họ rốt cục lại trở thành vô ích. Rằng không cần biết đã chuẩn bị quân phục kỹ tới cỡ nào, họ vẫn chẳng thể thành công. Các học viên đó đã không thể vượt qua đợt huấn luyện.
Các học viên đó không hiểu được mục đích của bài tập. Bạn không bao giờ có thể đạt được sự thành công trong bài đó. Bạn sẽ không bao giờ có được bộ quân phục hoàn hảo cả.
Đôi khi, không cần biết đã chuẩn bị kỹ thế nào, bạn vẫn có thể trở thành một chiếc bánh quy bọc đường. Bởi vì cuộc sống là như thế.
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới, hãy chấp nhận việc trở thành bánh quy bọc đường và tiếp tục tiến lên.

Bài học #5:

Mỗi ngày, trong quá trình huấn luyện, bạn sẽ bị yêu cầu thực hiện nhiều hoạt động tiêu tốn thể lực khác nhau - chạy cự ly dài, bơi trên cự ly dài, vượt chướng ngại vật, nhiều giờ tập thể lực không ngừng - nhằm kiểm tra tinh thần của bạn.
Mọi bài tập đều có các tiêu chuẩn - khung thời gian mà bạn phải đáp ứng. Nếu không đạt chuẩn, tên bạn sẽ được đưa vào một danh sách và vào cuối ngày, những người trong danh sách đó sẽ được mời tới một "rạp xiếc".
Một rạp xiếc chỉ hoạt động thể lực kéo dài thêm 2 giờ nữa. Việc này nhằm khiến bạn mệt mỏi rã rời, đánh quỵ tinh thần của bạn, buộc bạn phải bỏ cuộc.
Không ai muốn vào "rạp xiếc" cả. Một lần vào "rạp xiếc" sẽ gây thêm mỏi mệt và điều này đồng nghĩa với việc hôm sau khó khăn sẽ tăng lên gấp bội, dẫn tới việc bạn nhận thêm nhiều đợt tới "rạp xiếc" khác.
Vào lúc này hay lúc khác trong quá trình huấn luyện SEAL, mọi người - tất cả các học viên - đều đã góp mặt trong danh sách vào "rạp xiếc". Nhưng khi đó, sẽ có điều thú vị xảy ra với những người thường xuyên vào danh sách. Theo thời gian, các học viên đó - những người phải tập luyện thêm 2 giờ mỗi ngày - trở nên khỏe hơn so với kẻ khác.
Nỗi đau khổ của việc phải vào các "rạp xiếc" đã âm thầm tạo ra sức bền về thể lực mà họ không biết.
Cuộc sống luôn đầy các "rạp xiếc" như thế.
Bạn sẽ thất bại và thất bại sẽ thường xảy ra. Thất bại sẽ luôn gây đau đớn, gây nản lòng. Đôi khi, thất bại thách thức cả các giá trị sâu xa nhất nằm trong con người bạn.
Nhưng nếu muốn thay đổi thế giới, hãy đừng sợ các rạp xiếc.
linh-dac-nhiem-seal
Lính đặc nhiệm SEAL

Bài học #6:

Ít nhất 2 lần một tuần, các học viên được yêu cầu tham gia bài tập vượt chướng ngại vật. Bài tập này có 25 chướng ngại vật, bao gồm một bức tường cao 3 mét, một tấm lưới dài 10 mét và một màn chui rào thép gai.
Nhưng thách thức lớn nhất là "cú trượt của cuộc đời". Nó gồm một cây cột 3 tầng, cao 10 mét, nằm ở một đầu và 1 cây cột thấp hơn ở đầu bên kia. Giữa các cột này là một đoạn thừng dài chừng 65 mét.
Bạn phải leo lên cây cột cao và khi tới đỉnh thì đu lấy đoạn dây thừng rồi dùng chân tay kéo mình sang đầu bên kia.
Kỷ lục thời gian vượt qua chướng ngại này đã đứng vững trong nhiều năm, khi lớp học của tôi bắt đầu huấn luyện vào năm 1977. Kỷ lục đó dường như là bất bại, cho tới ngày nọ, một học viên quyết định dùng biện pháp mới.
Thay vì đu mình dưới thừng và nhích từng chút một về phía bên kia, anh dũng cảm nằm lên đoạn dây thừng, chúc đầu về phía trước rồi vừa tự cân bằng vừa kéo mình sang đầu bên kia.
Kỹ thuật di chuyển đó rất nguy hiểm và thậm chí còn trông có vẻ ngu xuẩn vì đầy rủi ro. Nếu ngã khỏi đoạn dây thừng, học viên ấy có thể bị thương và lập tức bị loại khỏi hoạt động huấn luyện.
Nhưng rốt cục học viên ấy chỉ mất nửa thời gian so với những người khác để tới đích và đồng thời phá luôn kỷ lục được lập ra trước đó.
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới, đôi khi bạn phải cắm đầu lao tới trở ngại.

Bài học #7:

Trong giai đoạn huấn luyện chiến đấu trên bộ, các học viên được đưa tới đảo San Clemente, nằm ngoài khơi San Diego.
Vùng nước ngoài khơi San Clemente đầy cá mập trắng. Để vượt qua hoạt động huấn luyện SEAL, các học viên phải thực hiện nhiều bài bơi cự ly dài, với một bài diễn ra trong đêm.
Trước bài đó, các thầy vui vẻ hướng dẫn cho học viên biết thông tin về mọi loài cá mập đang sống ở vùng nước ngoài khơi San Clemente.
Họ đảm bảo với bạn rằng không một sinh viên nào từng bị cá mập ăn thịt, ít nhất là cho tới gần đây. Nhưng bạn cũng được cho biết rằng nếu cá mập bắt đầu bơi lòng vòng quanh mình, hãy ở yên một chỗ. Đừng bơi đi, nhưng cũng đừng tỏ ra sợ hãi.
Và nếu con cá mập, dĩ nhiên đang đói nên mới mò đi kiếm ăn trong đêm, lao về phía bạn thì hãy dồn toàn bộ sức mạnh để đấm vào miệng nó. Con vật sẽ xoay mình và bỏ đi.
Thế giới có rất nhiều cá mập. Nếu muốn hoàn thành chặng bơi của mình, bạn sẽ phải đương đầu với chúng.
Vì thế, nếu bạn muốn thay đổi thế giới, hãy đừng sợ cá mập.

Bài học #8:

Trong vai trò lính SEAL, một trong những hoạt động chúng tôi phải thực hiện là tiến hành tấn công dưới nước chống lại tàu địch. Chúng tôi tập rất kỹ hoạt động này trong quá trình huấn luyện cơ bản.
Nhiệm vụ tấn công như thế sẽ khiến 2 lính SEAL mặc đồ lặn được thả xuống nước trong đêm, tại khu vực bên ngoài bến cảng của "quân địch". Họ phải lặn 3km vào bờ, không sử dụng đồ gì khác ngoài một máy đo sâu và một chiếc la bàn để định vị.
Suốt quá trình lặn, vẫn có chút ánh trăng xuyên qua làn nước ở trên đầu, khiến bạn cảm thấy khá thoải mái. Nhưng khi bạn tới gần con tàu đã neo đậu, ánh sáng bắt đầu tắt dần. Cấu trúc to lớn của con tàu sẽ chặn lại ánh trăng, chặn ánh đèn đường và gần như mọi ánh sáng khác.
Để thành công trong nhiệm vụ này, bạn phải lặn dưới tàu và tìm sống tàu, thứ nằm ở giữa con tàu, tại khu vực sâu nhất.
Đó là mục tiêu của bạn, nhưng sống tàu cũng là khu vực tối nhất của con tàu - nơi bạn xòe tay ra trước mặt cũng không thể nhìn thấy gì, nơi tiếng ồn từ hệ thống máy móc của tàu phát ra gây đinh tai nhức óc, khiến bạn rất dễ mất phương hướng và gặp thất bại.
Mọi người lính SEAL đều biết rằng dưới khu vực sống tàu, tại khoảnh khắc đen tối nhất của nhiệm vụ - lúc mà bạn cần phải bình tĩnh - là khi mọi kỹ năng, chiến thuật, sức mạnh thể lực và tinh thần của bạn cần phải được lôi ra.
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới, hãy thể hiện năng lực tốt nhất của mình trong khoảnh khắc đen tối nhất.

Bài học #9:

Tuần thứ 9 của hoạt động huấn luyện được gọi là "Tuần địa ngục". Đó là 6 ngày không ngủ, thường xuyên bị quấy rối về thể lực và tinh thần. Trong đó có một ngày đặc biệt được gọi là Mud Flats - chỉ khu vực đầm lầy nằm giữa San Diego và Tijuana.
Ngày Mud Flats nằm trong thứ tư của Tuần địa ngục và bạn phải ngâm mình trong bùn suốt 15 giờ đồng hồ, cố gắng sống sót qua điều kiện bùn lầy lạnh giá, gió lạnh thổi ràn rạt cùng áp lực bắt bạn phải bỏ cuộc từ các thầy huấn luyện.
Khi mặt trời bắt đầu lặn vào chiều ngày thứ Tư đó, lớp huấn luyện của tôi được lệnh ngâm mình xuống bùn. Bùn sẽ ngập dần tới cổ từng người. Các thầy huấn luyện nói rằng chúng tôi chỉ có thể rời khỏi tình cảnh khốn khổ nếu có 5 người bỏ cuộc - chỉ 5 người thôi và chúng tôi sẽ thoát ra khỏi cái lạnh khủng khiếp.
Nhìn quanh, tôi thấy một số học viên đã muốn bỏ cuộc. Vẫn còn tới 8 giờ nữa Mặt trời mới mọc - tức 8 giờ lạnh thấu xương.
Những hàm răng va vào nhau lập cập và tiếng xuýt xoa của các học viên bị lạnh bắt đầu vang lên, to tới mức người ta chẳng nghe thấy gì khác nữa. Đó là khi có một giọng hát vang lên.
Người cất tiếng hát hoàn toàn lệch tông, nhưng anh hát một cách đam mê. Sau đó thì giọng hát thứ hai, thứ ba vang lên. Và rồi mọi người trong lớp đều hát. Chúng tôi biết rằng nếu một người đã vươn lên khỏi cảnh khốn cùng thì những người khác cũng có thể làm được.
Các thầy huấn luyện dọa chúng tôi rằng tất cả sẽ phải ngâm mình trong bùn lâu hơn nếu tiếp tục hát, nhưng tiếng hát vẫn vang vọng. Và rồi bùn lầy dần trở nên ấm hơn. Gió cũng dịu đi và bình minh dần xuất hiện.
Nếu tôi học được điều gì đó sau khi đi khắp thế giới thì đó là sức mạnh của sự hy vọng. Sức mạnh của một cá nhân - từ những người nổi tiếng như George Washington, Abraham Lincoln, Luther King, Nelson Mandela và thậm chí một cô gái trẻ từ Pakistan có tên Malala - có thể thay đổi thế giới chính là việc họ mang tới hy vọng cho người khác.
Vì thế, nếu bạn muốn thay đổi thế giới, hãy cất lời ca khi bùn đã ngập tới cổ mình.
dac-nhiem-hai-cau
Lính đặc nhiệm SEAL luyện tập trên biển

Bài học #10:

Cuối cùng, trong hoạt động huấn luyện của SEAL có một cái chuông. Cái chuông đó làm từ đồng, treo giữa khu huấn luyện để mọi học viên có thể nhìn thấy.
Tất cả những gì bạn phải làm để bỏ cuộc chỉ là rung chuông. Rung chuông và bạn không còn phải dậy từ 5 giờ sáng nữa. Rung chuông và bạn không còn phải thực hiện các bài bơi dài trong giá lạnh nữa.
Rung chuông và bạn không còn phải chạy dài, phải vượt chướng ngại vật, phải tập thể dục. Bạn không còn phải chịu đựng sự khổ sở của hoạt động tập luyện nữa.
Chỉ cần rung chuông.
Nhưng nếu bạn muốn thay đổi thế giới, đừng bao giờ rung chuông.
Với khóa học sắp ra trường của năm 2014, chỉ còn chút nữa thôi là các bạn sẽ chính thức tốt nghiệp. Chỉ chút nữa thôi là các bạn bắt đầu hành trình cuộc đời. Chỉ một chút nữa thôi là các bạn sẽ bắt đầu thay đổi thế giới - theo hướng tốt đẹp hơn.
Chuyện sẽ không dễ dàng.
Nhưng, các bạn là một khóa học có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của 800 triệu người trong thế kỷ tiếp theo. Vì thế hãy bắt đầu mỗi ngày bằng cách hoàn thành một việc.
Hãy tìm ai đó giúp các bạn đi qua cuộc đời.
Hãy tôn trọng mọi người.
Hiểu rằng cuộc sống không công bằng và các bạn sẽ thường thất bại, nhưng nếu các bạn đón nhận chút rủi ro, bước tiếp trong khoảnh khắc khó khăn, đối mặt với những kẻ bắt nạt, nâng đỡ những người bị chà đạp và không bao giờ bỏ cuộc - nếu các bạn làm được những điều trên, thế hệ tiếp theo và nhiều thế hệ sau đó, sẽ được sống trong một thế giới tốt hơn nhiều những gì chúng ta có ngày hôm nay - những gì bắt đầu tại đây sẽ thực sự thay đổi thế giới theo hướng tốt đẹp hơn.
Cảm ơn các bạn rất nhiều".
Sau đây là video bài diễn văn của Đô đốc William H. McRaven tại Đại học Texas: 



10 LỐI TƯ DUY KHÁC BIỆT CỦA NGƯỜI GIÀU

Tạo nên những thói quen tốt, tin vào khả năng sáng tạo của bản thân, xem trọng các mối quan hệ, sẵn sàng chấp nhận rủi ro… là những lối tư duy khác biệt giúp họ tạo ra của cải.

Thomas Corley, người đã trải qua 5 năm theo dõi, phân tích các hoạt động hàng ngày cũng như thói quen của cả những người giàu có và người nghèo (233 người giàu và 128 người nghèo). Cuối cùng ông đưa ra tổng hợp về “thói quen giàu có” – và nhiều thói quen trong số đó chỉ đơn giản thuộc về tư duy.
Những kết quả nghiên cứu của Thomas Corley đã được ông trình bày và giải thích trong cuốn sách “Rich Habits: The Daily Success Habits Of Wealthy Individuals” (Thói quen giàu có: Những thói quen hằng ngày làm nên thành công của người giàu có) và trên trang cá nhân của ông.
Theo định nghĩa của Thomas Corley, “người giàu” là những người có thu nhập hàng năm từ 160.000 USD trở lên và có tổng giá trị tài sản ròng khoảng 3,2 triệu USD hoặc nhiều hơn; “người nghèo” là những người có thu nhập hàng năm từ 35.000 USD trở xuống và tổng giá trị tài sản khoảng 5.000 USD hoặc ít hơn.
Dưới đây là 10 cách suy nghĩ khác biệt của những người giàu có đã được Thomas Corley đúc kết từ nghiên cứu:

nguoi-thanh-cong

1. Tin rằng thói quen có tác động lớn đến cuộc sống
52% người giàu và chỉ có 3% người nghèo đồng ý rằng “thói quen hàng ngày có ảnh hưởng lớn tới sự th
ành công về tài chính trong cuộc sống”.
Những người giàu có thường nghĩ rằng những thói quen xấu có ảnh hưởng không tốt tới may mắn, trong khi những thói quen tốt tạo ra “cơ hội may mắn”. Điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ tạo ra các cơ hội cho mọi người để tạo ra may mắn cho chính mình.
2. Tin vào “giấc mơ Mỹ”
87% người nghèo và chỉ có 2% người giàu đồng ý “thời đại của giấc mơ Mỹ đã qua”.
Trong nghiên cứu của Corley, đại đa số những người giàu tin rằng sự giàu có là một phần của giấc mơ Mỹ (94%) và vẫn có thể biến giấc mơ thành hiện thực.
3. Xem trọng các mối quan hệ có giá trị
88% người giàu và 17% người nghèo đồng ý rằng “các mối quan hệ rất quan trọng cho sự thành công về tài chính”.
Những người giàu không chỉ nhận thấy các mối quan hệ rất quan trọng cho sự thành công của họ, mà còn rất nỗ lực để duy trì chúng, như tạo ra thói quen gọi điện thoại để chúc mừng sinh nhật, chia sẻ một sự kiện trong cuộc sống của một người nào đó hoặc tiếp cận trực tiếp chỉ để chào hỏi.
4. Thích gặp gỡ nhiều người mới
68% người giàu và 11% người nghèo “thích gặp những người mới”.
Người giàu thích gặp gỡ những người mới và tin rằng đó là điều quan trọng cho sự thành công về tài chính (trong thực tế, có tới 95% người giàu tin vào sức mạnh của sự thân thiện, trong khi chỉ 9% người nghèo tin vào điều đó).
5. Tiết kiệm là cực kỳ quan trọng
Tiết kiệm tiền là rất quan trọng cho sự thành công về tài chính: 88% người giàu và 52% người nghèo người đồng ý như vậy. Sự giàu có không chỉ phụ thuộc vào việc làm ra rất nhiều tiền mà còn phụ thuộc rất nhiều vào sự tiết kiệm và tích lũy của cải
Vì vậy, Thomas Corley khuyên mọi người nên thấm nhuần nguyên tắc 80/20: Tiết kiệm 20% thu nhập, và chỉ nên tiêu 80%.
6. Xác định rõ những việc phải làm trong cuộc sống
Chỉ 10% người giàu nhưng có tới 90% người nghèo tin vào số phận.
Phần lớn người nghèo tin rằng di truyền là yếu tố quan trọng để trở nên giàu có, và giàu có từ hai bàn tay trắng là rất khó.
Người giàu lại có suy nghĩ ngược lại: Chỉ cần vạch rõ mục đích trong cuộc sống và có quyết tâm thì có thể làm nên bất cứ điều gì.
7. Tin rằng sự sáng tạo có giá trị hơn trí thông minh
75% người giàu và 11% người nghèo tin rằng “Sáng tạo là rất quan trọng cho sự thành công về tài chính”.
Trong khi hầu hết những người giàu có tin vào khả năng sáng tạo có ảnh hưởng tích cực đến thành công thì đa phần người nghèo lại nghĩ rằng là “tài năng trí tuệ” mới là điều quan trọng.
Người giàu có cũng tin rằng sự giàu có thường đến tình cờ. “Nếu bạn nhìn vào số liệu thống kê của tôi, bạn sẽ thấy rằng có rất nhiều người giàu có từng là sinh viên trung bình. Vì vậy, có nhiều cách dẫn đến sự giàu có chứ không chỉ phụ thuộc vào thông minh”, Thomas Corley nói.
8. Yêu thích công việc đang làm
85% người giàu và chỉ 2% người nghèo nói rằng “Tôi thích (hoặc đã thích) những gì tôi làm để kiếm sống”.
Trong thực tế, 86% những người giàu có làm việc trung bình 50 giờ hoặc hơn mỗi tuần (con số này ở người nghèo là 43%), và 81% nói rằng họ làm việc nhiều hơn yêu cầu công việc đặt ra (chỉ 17% người nghèo làm như vậy).
Thomas Corley cho biết: Điều này liên quan trực tiếp đến ý tưởng sáng tạo để tạo nên thành công tài chính. “Những người này tìm thấy động lực theo đuổi sự sáng tạo, thứ có thể biến thành tiền nếu họ tiếp tục theo đuổi”.
9. Tin rằng sức khỏe có ảnh hưởng khá nhiều đến thành công
85% người giàu và 13% người nghèo tin rằng “Sức khỏe tốt ảnh hưởng trực tiếp đến sự thành công về tài chính”.
“Những người giàu nghĩ rằng khỏe mạnh đồng nghĩa với việc ít bị ốm, như vậy, có thể làm việc năng suất hơn và làm ra nhiều tiền hơn”, Thomas Corley giải thích.
10. Sẵn sàng chấp nhận rủi ro
63% người giàu và chỉ 6% người nghèo cho rằng “Tôi đã tìm thấy một cơ hội để tạo nên sự giàu có”.
“Rất nhiều những người giàu có trong nghiên cứu này là các chủ của các doanh nghiệp tư nhân. Họ tự tạo nên thành công nhờ kiên trì học hỏi và chịu khó va vấp”, Thomas Corley cho biết.
Trên thực tế, 27% những người giàu có trong nghiên cứu của Corley thừa nhận họ đã thất bại ít nhất một lần trong đời hoặc trong kinh doanh, trong khi, chỉ 2% người nghèo thừa nhận điều này.
Sưu Tầm

Bệnh chắc ăn

Mark Zuckerberg, ông chủ facebook mà chúng ta đang kết nối với nhau, được xem là một bộ óc xuất sắc của nhân loại thời đại chúng ta đang sống.
Và câu nói nổi tiếng của anh " Rủi ro lớn nhất là không dám rủi ro. Trong thế giới thay đổi nhanh chóng hiện nay, có một cách làm đảm bảo bạn sẽ thất bại trong mọi thứ, chính là không dám mạo hiểm".
rui-ro-lon-nhat-la-khong-dam-rui-ro

Như vậy, tâm lý "chắc ăn" sẽ chứa đựng nhiều rủi ro hơn "mạo hiểm". Một con tàu ra khơi sẽ an toàn hơn việc nó nằm ở cảng. Sóng thần không gây hại ngoài khơi, nó chỉ tàn phá đất liền, nơi con tàu tưởng như bình yên trú ngụ.
Thế giới đã khác, cách tiếp cận của giới trẻ phải khác. Đặc biệt là việc chọn nghề để học và chọn việc để làm, để khởi nghiệp.
Hình mẫu ngoan hiền, vở sạch chữ đẹp, "khi đi em hỏi khi về em chào, miệng em chúm chím" không được đánh giá cao nữa. Hình mẫu cá tính, đột phá, quyết đoán, làm khác, nghĩ khác, xê dịch, mạo hiểm, thay đổi...(nhưng không hư) là hình mẫu giới trẻ mà thế giới đang cần. Nhưng thật tiếc là cái này lại vô cùng hiếm ở châu Á. Chữ "ngoan" là một chữ không có tương đương trong tiếng Anh, tiếng Pháp. Ngoan ở châu Á nghĩa là biết vâng lời, obedient. "Không hư" mới là từ mới có giá trị hơn. Hãy nhận 1 bạn trẻ không hư vào làm, bạn sẽ được việc hơn 1 bạn trẻ ngoan (trừ việc văn phòng, thư ký).
Nhiều bạn trong CLB khởi nghiệp của Tony, khi yêu cầu thay đổi kiểu tóc, đầu đinh hay nhuộm mới, liền nói "mẹ mắng chết". Kêu lên Đà Lạt họp khảo sát farm trên đó thì chỉ có 4/10 bạn đi, 6/10 còn lại "bạn gái không đồng ý". Chưa có tỷ phú nào rón rén hỏi mẹ "mẹ ơi, con mở công ty nhé" rồi bà mẹ nạt "không được" cái ngồi khóc. Làm ăn, mua bán với thể loại, tới đoạn quyết định thì "để về hỏi lại vợ" thì thôi, chỉ là cò con. Công ty mà chồng giám đốc, vợ làm kế toán để "chắc ăn" thì chỉ mãi mãi nằm ở quy mô trách nhiệm hữu hạn doanh số tầm tầm, vì có những cơ hội kinh doanh, "bà kế toán" không duyệt vì sợ mất.
Có bạn trẻ "chân trong chân ngoài", ớn chỗ làm cũ đến tận óc nhưng vẫn cắn răng đeo bám, không dám nghỉ. Phải lén lút trốn ra ngoài phỏng vấn, vừa đậu xong là về nộp đơn liền, nói "sức khỏe không cho phép, cho em xin nghỉ việc ở đây". Tony đánh giá cao các bạn "không thích nữa thì bỏ, kiếm việc khác phù hợp", trải nghiệm cảm giác thất nghiệp. Đó mới là người tự tin, tự tin vào năng lực của mình.
Người muốn làm chủ mà cũng sợ mất lương, thật kỳ lạ. Có bạn vẫn đi làm, quyết khởi nghiệp vào ban đêm hay cuối tuần, hoặc chỉ buôn bán online, vì sợ "khởi nghiệp thất bại mà việc cũng mất", đợi khởi nghiệp thành công mới xin nghỉ việc, và nghĩ như vậy yên tâm. Ông chủ ổng thấy cứ thậm thụt thời gian lén lén lút lút nghe điện thoại riêng thì ổng đuổi. Về nhà thì khởi nghiệp cũng dở dang, bị căng thẳng thần kinh nên thôi, đi xin việc khác.
Có bạn quyết tâm du học, luyện IELTS, SAT để xin học bổng nước ngoài, mà cũng sợ không được, luyện luôn toán lý hoá để đậu ĐH tốp trên trong nước thì...cả 2 đều không đạt. Có bạn xin Tony cho học bổng đi du học, tới đoạn yêu cầu viết tự luận và nộp hồ sơ thì "thôi con không đi ngay được, con đang mua nhà trả góp. Trước khi đi du học, con phải có 1 cái nhà ở đây. Con trả góp 10 năm nữa là xong". Du học cũng muốn mà nhà cửa cũng muốn, vậy phải nàm thao?
Thế giới của người thành đạt không có chữ "ăn chắc mặc bền". High risk, high return. Ai rủ mình kinh doanh mà "đảm bảo không có rủi ro gì" thì một là lừa đảo, hai là đứa thơ ngây, mới bước ra từ tháp ngà lý luận. No risk thì no return. Không có kinh doanh đầu tư nào mà "100% chắc thắng". Cuộc đời là chuỗi những sự lựa chọn, được A mất B, hoặc mất A được B, tiếng Anh gọi là trade-off.
Còn nếu bạn không có tính mạo hiểm, sẵn sàng trade-off, thì đừng ước mơ xa xôi. Sẽ khổ tâm, khổ trí.
-TnBS-

6 ĐIỀU ĐÁNG HỌC HỎI TỪ NGƯỜI NHẬT

Dù xuất phát từ văn minh Trung Quốc cả ngàn năm trước, tinh thần sáng tạo và đặc thù của người Nhật đã giúp họ thăng hoa và vượt xa tầm ảnh hưởng “xấu” của văn hóa Trung Quốc. Những thói quen và lối sống hàng ngày của họ đã làm các quốc gia Tây Phương phải ngưỡng mộ và học hỏi. Bao giờ thì các “đỉnh cao trí tuệ” khắp Việt Nam học và thi hành được vài điều đơn giản sau đây?
1. Cúi nhưng không thấp
Người Nhật có thói quen gập hơn nửa người cúi chào khách. Từ ông chủ tịch, tổng giám đốc của tập đoàn thực phẩm lớn như Acecook (Oaska) cho đến cô bé bán kem ở Lake Hill Farm (Jozankei) đều nhiệt thành ra tận xe, vẫy chào tạm biệt khách cho đến xe đi khuất hẳn.
Ở đất nước mặt trời mọc, hình ảnh nghiêng gập người cúi chào thể hiện cả một nền văn hóa Nhật Bản: Cúi nhưng không hạ mình . Sự nhún nhường chỉ làm tăng thêm sự nể trọng của người đối diện.

nguoi-nhat-cui-dau

Trên các chuyến bay của hãng hàng không Japan Airlines, nụ cười luôn nở trên môi các tiếp viên. Họ sẵn sàng ngồi, chính xác là “quỳ xuống”, giúp khách sửa tư thế của đôi chân tê mỏi.
Họ niềm nở, vui vẻ tiếp nhận yêu cầu của hành khách khó tính nhất. Không phải phẩm chất máy bay khiến hành khách hài lòng mà chính cách phục vụ của tiếp viên khiến mọi người nghĩ tốt về người Nhật. Chỉ vài phút khởi hành trễ, toàn bộ nhân viên phục vụ mặt đất và tiếp viên, phi công dàn thành hàng ngang, cúi rạp người xin lỗi khách.
Họ thật sự đã thành công khi để lại ấn tượng sâu sắc về một nước Nhật vô cùng hiếu khách và nghệ thuật giao tiếp của họ tuyệt vời.
2. Trung thực
Ở Nhật, bạn khó có cơ hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao? Các tài xế sẽ tự chở bạn thẳng đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật, in đậm nét ở những “mini shop không người bán” tại Osaka.
Nhiều vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng tiền bên cạnh. Người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản.
Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay Osaka… cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách. Quầy thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự hào khẳng định động từ “ăn cắp vặt” gần như đã biến mất trong từ điển.
Nếu bạn đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 – 10% khi biết bạn là khách nước ngoài.
3. “No noise” – Không ồn ào
Nguyên tắc không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất cả hight ways đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh hưởng bởi xe lưu thông trên đường. Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn 1 hòn đảo nhân tạo để làm phi trường rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản chỉ vì “người dân không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”.
di-tau-dien-o-nhat-ban

Phi trường quốc tế Kansai được xây dựng trên hòn đảo nhân tạo, cách xa khu dân cư
Tại các cửa hàng mua sắm, dù đang vào mùa quảng cáo, cũng không một cửa hàng nào được đặt máy phát ra tiếng. Tuyệt đối không được bật nhạc làm ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và thu hút thì cách duy nhất là thuê một nhân viên dùng loa tay, quảng cáo với từng khách.
4. Nhân bản
Vì sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu hoạch? Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn bộ nông sản mà họ luôn “để phần” 5-10% sản lượng cho các loài chim, thú trong tự nhiên.
5. Bình đẳng
Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự bình đẳng.
Để không có tình trạng phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em đều được khuyến khích đi bộ đến trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón của trường là chọn lựa duy nhất. Các trường không chấp nhận cho phụ huynh đưa con đến lớp bằng xe hơi.
Bình đẳng là điều đầu tiên các em học được ở trường.
Việc mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên, công chức cho thấy một nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên nào. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
6. Nội trợ là một nghề
Hàng tháng chính phủ tự trích lương của chồng đóng thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn được hưởng các chế độ y như một người đi làm. Về già, vẫn hưởng đầy đủ lương hưu.
Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương của chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong gia đình vì thế luôn được đề cao, tôn trọng.